Du lịch Đài Loan – Chuyến đi “bão táp” và những điều đáng nhớ

Tôi đã dự định du lịch Đài Loan từ lâu nhưng do nhiều yếu tố khách quan mà dời lại. Năm nay, tôi quyết định đón năm mới xa nhà chứ không ở nhà xem Kohaku Uta Gassen (chương trình âm nhạc quy tụ nhiều ngôi sao ca nhạc hàng đầu Nhật Bản hát trong đêm giao thừa do đài NHK tổ chức) như mọi năm. Một lần nữa tôi nghĩ đến Đài Loan và chọn đây là điểm đến của mình. Lần đầu tiên đón giao thừa xa Nhật Bản có nhiều điều đáng nhớ mà giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy mắc cười.

ĐÓ LÀ MỘT CHUYẾN ĐI “BÃO TÁP

Tôi đoán biết trước được thời tiết ở Đài Loan nhưng thật sự không nghĩ có nhiều chuyện “đáng nhớ” đến thế.

Chuyến bay đêm delay và bị tàu điện “bỏ rơi” 

Đài Loan khá gần Nhật Bản nên tôi chọn chuyến bay LCC của hãng hàng không dễ thương Tiger Air. Nhưng dịch vụ của họ không được dễ thương lắm! Đầu tiên là tôi nhận được email thông báo chuyến bay bị delay gần 2 tiếng. Vé thì check-in xong vào khu an ninh không được, phải quay lại quầy mấy lần. Rốt cuộc, tôi cũng được bay! Đến sân bay Đào Viên, làm thủ tục nhập cảnh lấy hành lý xong xuôi là đã nửa đêm. Trễ mất kế hoạch đi dạo phố đêm của tôi.

Sân bay rộng thênh thang. Tôi tìm nơi mua thẻ đi tàu. Khi vừa tới cổng soát vé thì chuyến tàu cuối cùng về thành phố vừa khởi hành, bỏ lại tôi bơ vơ ở sân bay, hoang mang chưa biết làm sao. May sao tôi có chuẩn bị cho mọi tình huống và tra trước vài cách về thành phố. Bên ngoài trời mưa rả rích. Tôi định đón đại taxi về nhưng sân bay khá xa nên tôi ra quầy mua vé xe buýt.

Thẻ đi tàu EasyCard gắn bó với tôi suốt 1 tuần ở Đài Loan

Trải nghiệm xe buýt đêm và taxi trong thành phố

Vé xe buýt rất rẻ. Tôi lên xe 1819 vé chỉ 140 Đài tệ (khoảng 100K VND?). Xe này chạy 24/24 nên sẽ là một lựa chọn tuyệt vời cho bạn nào đến sân bay quá giữa đêm và bị trễ tàu như tôi.

Nhận vé và tìm ra chuyến xe cần lên là lúc xe sắp chạy. Chuyến xe đêm chật kín người và tôi ngồi ở chỗ còn lại duy nhất ở băng ghế cuối. Chỗ ngồi khá nguy hiểm vì ở giữa băng ghế, có nguy cơ nằm ra sàn nếu xe thắng quá gấp. Tôi nhắm tay vịn trước và cũng khá căng thẳng. May sao tài xế lái rất êm. Mất khoảng 1 tiếng để về trước ga trung tâm Đài Bắc – Taipei Main Station và tôi bắt taxi thêm một đoạn ngắn về khách sạn. Trời vẫn mưa. Lạnh teo!

Khách sạn khá là dễ tìm và bác taxi dừng trước cửa nên rất tiện cho tôi. Đến nơi đã gần … 2 giờ sáng! Tôi nghĩ sao mà thảm. Vì dự định của tôi là dạo phố đêm Đài Bắc cơ!

Quá khuya nên chỉ có thể trả tiền mặt. Ở Đài Bắc tôi đặt phòng dorm cho 3 ngày 3 đêm. 

Mưa và lang thang phố xá

Những ngày tôi ở Đài Bắc thì trời mưa suốt ngày đêm. Thời gian này Đài Loan cũng đang đông như Nhật nhưng có vẻ lạnh hơn Nhật dù nhiệt độ thì cao hơn. Chắc vì mưa nhiều và gió lớn. Tôi cũng không mang theo áo thật dày nên nhiều lúc thấy run cầm cập. Haha. 

Dù vậy chứ tôi cũng ráng đi tham quan nhiều nơi, cầm dù lang thang các góc phố. Tôi cũng đi bảo tàng Tưởng Giới Thạch, vài cái chợ, con phố nổi tiếng như Ximending, Yongkan,… Cũng ăn vài món ngon như mì bò, cơm thịt heo, canh cá viên,… Chỉ có chỗ mì bò nghe đâu ngon lắm ở phố Yongkan tôi đến xem thử, xếp hàng lâu thật lâu mà mưa quá xá lại đến giờ đi xem tháp Taipei 101 nên tôi đành bỏ đi. Tôi nghĩ ăn được tô mì mà cảm sốt dưới trời mưa lạnh này chắc khỏi về nhà luôn! 

Cũng tiếc là một tay cầm dù, một tay ướt nên khó chụp được nhiều hình. Trời cũng mây mù âm u nên chả có mấy hình đẹp. 

Mưa bão ở Cửu Phần

Như kế hoạch, tôi đi Cửu Phần vào ngày cuối cùng năm 2019. Tôi ra ga MRT Zhongxiao Fuxing đón xe buýt vì dễ đi từ nơi tôi ở. Xe buýt số 1062 rất đẹp, thoải mái. Tôi ngắm trời ngắm đất suốt chặng đường. Xe hướng về Cửu Phần. Xem dự báo thời tiết thấy rất khả quan, không mưa chỉ trời mây âm u,… Nhưng thực tế thật kinh khủng! Trời mưa xối xả, gió rất lớn thổi cong dù của tôi suốt đường đi. Haha.

Chuyến đi bão táp của tôi vẫn tiếp tục!

Trời mưa thì mặc trời mưa. Tôi vẫn nhích chân theo dòng người, chui vào những con đường nhỏ ở Cửu Phần tham quan, ăn uống này nọ kia. Vẫn thong dong mua bông tai trang sức. Và cuối cùng là tìm bằng được quán trà thần thánh để chụp tấm hình. Tôi bị lạc một lúc nhưng cũng tìm ra được.

Mới chiều thôi nhưng vì mưa, trời âm u nên quán đã lên đèn rất đẹp. Nhìn bên trong lộn xộn lắm vì người ta đang chen vào đó. Bên trong không đặc biệt. Tôi chạy sang quán kế bên định uống trà rồi ngồi ngắm… quán bên kia. Rốt cuộc, ông chủ quán đuổi ra hết vì có quá nhiều người chỉ lên chụp hình. Ông ấy cũng không có vẻ gì muốn bán trà nữa chứ. Đúng vậy thật. Sau khi đuổi ra hết ổng đóng cửa luôn!

Vậy chứ tôi cũng kịp chụp một tấm trông kha khá 

Trà quán Ame Teahouse

Mưa vẫn tầm tã. Không thể đi Thập Phần và Làng mèo như dự tính. Trời thì tối thui rồi nên tôi ra trạm bắt xe buýt về thành phố luôn. Coi như tôi chừa lại để lần tới chọn ngày đẹp đi tiếp. 


KỈ NIỆM NGẮM PHÁO HOA ĐẦU NĂM Ở TAIPEI 101

Trong mấy ngày mưa như thế thì không biết trời thương hay sao mà cho tôi một đêm duy nhất không mưa! Đó là đêm giao thừa, tôi đi ngắm pháo hoa ở khu vực gần tháp Taipei 101. Đón năm mới ở Đài Loan thì nhất định phải xem pháo hoa ở đó! Đêm đó trời tạnh mưa lúc khoảng … 9h tối. Có vài nơi đẹp để ngắm nhưng tôi chọn Đài tưởng niệm Tôn Trung Sơn, gần chỗ tôi ở và rộng rãi, dễ xem.

Tôi đi sớm để giành chỗ đứng. Đâu chừng 10h là lên tàu. Ai cũng như tôi nên mới giờ đó tàu đã chật ních rồi. Tới nơi, đứng giữ chỗ 2 tiếng, để xem pháo hoa có 300…giây (5 phút!)

Tôi có quay video 30 giây để dành kỉ niệm. Thấy nhiều người quay suốt thời gian bắn pháo hoa luôn. Như thế thật phí vì không còn thời gian ngắm thực sự nữa.

May trời không mưa nên không phải giành chỗ có mái che, chứ không càng ác liệt hơn nữa. Và ác mộng là sau khi bắn pháo hoa xong, người ta đổ ra ga về nhà. Phải nói đông như quân Nguyên. Cũng thấy xếp hàng nhưng ai tới sau thì không biết hàng lối gì cả, vì quá quá đông nên ngoằn ngoèo rồng rắn. Tôi đành phải đi bộ ngược lên trên mong là lượng người những ga trên sẽ đỡ hơn.

Đương nhiên ai cũng như tôi, người ta cũng đi ngược lên nên đi xa 2 ga rồi mà vẫn đông.

Phải đến ga thứ 3 tôi mới nhanh chóng được lên tàu về. Đường dài mới biết ngựa hay là đây. Tôi cũng nể sức đi bộ của tôi lắm. Hơn 2 tiếng chứ không ít. Và lại còn đói bụng, trời lại còn mưa lâm râm. Khổ lắm! Tàu đi ngang qua những ga ở dưới và tôi thấy người ta chen chúc để lên tàu nhưng gần như không có chỗ. Tôi nghĩ có đẩy, có nhét giỏi như mấy chú ở những ga tàu buổi sáng Tokyo cũng không đẩy ai vào thêm được! Tôi về phòng dorm đã gần 3h sáng.

Tưởng xong nhưng còn chưa hết chuyện!

Tôi hăm hở lấy đồ chuẩn bị đi tắm rồi ngủ. Tàu đông đúc chen chúc và phải đi bộ nhiều thế kia mà. Nhưng thảm cho một ngày đầu năm mới của tôi! Khách sạn báo họ cúp nước cả đêm đến 8h sáng. Rốt cuộc, tôi không thể tắm, không thể đi vệ sinh. Cứ như vậy đi ngủ. Ôm luôn cục khó chịu và tức tối ngủ cùng. Tôi lại có chuyến tàu tốc hành đi Cao Hùng buổi sáng hôm sau và phải đi sớm ra ga nữa chứ!

6h sáng tôi thức dậy. Dù còn buồn ngủ lắm nhưng phải chuẩn bị đồ đạc để ra ga. Vé tàu tốc hành tôi đổi xong rồi, không thể trả lại được nữa. Nếu trễ là mất tiền. Tôi không muốn có thêm trải nghiệm tệ hại nào trong ngày đầu năm nữa. May sao, họ có nước sớm lúc 7h cho tôi được tắm gội. Thật sự tôi trải qua một đêm khó chịu vô cùng. 

Cao Hùng nắng ấm

Lên tàu tốc hành tôi rời Đài Bắc hướng về Cao Hùng. Tôi đã suy nghĩ mãi để xem có nên ghé đâu đó ở giữa không. Nhưng vì thời gian có hạn và muốn xem một nơi nhiều hơn nên tôi quyết định chỉ đi điểm đầu Đài Bắc và điểm cuối Cao Hùng.

Tàu tốc hành ở Đài Loan là Nhật thiết kế và làm nên trông khá giống shinkansen. Vé tàu này là đắt nhất trong các loại tàu ở đây. Đương nhiên đi cũng nhanh và rất sạch đẹp. Bạn nên mua vé online trước thông qua các công ty du lịch để được giá tốt. Đổi vé ở ga cũng rất tiện lợi và nhanh chóng. Tôi đã mua vé của KKday. Bạn nên đổi vé sớm trước khi đi 1 ngày để có được nhiều lựa chọn chỗ ngồi hơn.

Phải đến Cao Hùng mới thấy được mặt trời.

Thời tiết ấm áp hơn và không có mưa. Tàu dừng ở ga Zuoying, xa trung tâm Cao Hùng một chút nên phải đón tàu MRT về thành phố. Còn sớm so với giờ check-in khách sạn nên tôi tranh thủ kiếm gì ăn, vì sáng ở Đài Bắc loay hoay tắm gội và chỉ kịp ăn mì gói. Tôi tìm được locker để gửi vali vào đó cho dễ đi lại. Rồi đi ăn mì bò. Mì bò là một món phổ biến ở Đài Loan, có thể tìm được ở bất cứ đâu!

Lên tàu MRT về thành phố, đến ga Formosa Boulevard nổi tiếng – thường lọt vào bảng xếp hạng những ga đẹp nhất thế giới, bên cạnh những ga hoành tráng ở châu Âu. Vừa lúc có nhạc nổi lên. Cứ như chào mừng tôi đến nên tôi đứng nghe chút. Góc không được đẹp nhưng không khí là như trong clip tôi quay 

Và lại lang thang chợ đêm

Chợ đêm là một nét văn hóa đặc sắc ở Đài Loan. Ở Cao Hùng cũng có vài nơi nổi tiếng. Tối đó, ngay khi vừa check-in khách sạn xong tôi đi dạo qua vài con phố rồi ra chơi ở chợ đêm Lục Hợp (Liuhe). Tôi có dùng thử Couchsurfing và hẹn được một anh người Mỹ đi cùng.

Anh này thoạt nhìn rất ngộ. Đúng tóc vàng mắt xanh nhưng cách nói cách cười lại đúng kiểu châu Á. Khoe với tôi đi nhiều nơi, sống một thời gian khá lâu ở Trung Quốc để học…làm giày. Đôi giày anh ấy mang cũng là tự làm lấy. Ghê thật! Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tự làm một đôi giày cho mình. Haha. Và ấn tượng hơn, anh ấy nói tiếng Hoa rất giỏi. Tôi hỏi anh học bao lâu thì bảo chừng 1 năm thôi. Quá nể! Chúng tôi kể cho nhau nghe nhiều thứ, cả về những dự định trong năm mới. Và rồi, chia tay. 

Vậy chứ xui xẻo của tôi còn hết. Tôi tính đi ngắm cảnh đêm thành phố Cao Hùng, muốn leo lên tòa tháp 85 tầng Tuntex Sky Tower nhưng đến nơi thì biết họ đóng cửa tầng tham quan! Tôi buồn mất một lúc. 

Chuyến bay về Nhật cũng là một ấn tượng khó quên

Sau cả tuần lang thang ở Đài Loan, tôi quay trở lại sân bay Đào Viên để về Nhật. Đúng là vận xui đầu năm vẫn chưa hết. Hệ thống toàn sân bay Đào Viên ngừng hoạt động. OMG!

Tôi chờ rất lâu và nhận vé lên tàu rất trễ. Đến cửa ra máy bay chỉ còn lại ít phút và không kịp ăn trưa. Tôi đành phải mua suất ăn trên máy bay sau đó.

Lúc check-in chuyến bay về Nhật, tôi vẫn bị kiểm tra visa. Nghĩ nghĩ chắc họ sẽ không kiểm tra lúc xuất cảnh nên tôi cất tờ visa vào vali nhưng vẫn để ở trên cho dễ lấy phòng trường hợp bị hỏi. Rốt cuộc bị hỏi thật và phải mở vali. Đây cũng là điều bạn nên lưu ý khi đi Đài Loan nhé.

Rồi thì tôi cũng được lên máy bay, lim dim ngủ và giật mình tỉnh giấc khi máy bay đáp “cái rầm” xuống đất. Mọi người gần như đồng loạt giật mình, cảm thấy mông ê ẩm. Có vẻ là phi công tập sự chăng?

Về đến sân bay Kansai. Tôi được về nhà!

ĐỌNG LẠI NHIỀU ĐIỀU ĐÁNG NHỚ

Chuyến đi “bão táp” vậy nhưng cũng có nhiều điều đáng nhớ với tôi lắm

Đồ ăn rất ngon và con người thân thiện

Tôi thích món gà chiên. Giá rất rẻ, một túi rất to, ăn rất vừa miệng.

Tôi cũng mê mấy món nước trái cây và chè ven đường ở Cao Hùng lắm. Ngồi chỗ góc đường ăn chè, uống nước cảm giác như đang ở góc phố nào ở Sài Gòn vậy. Cô bán nước còn tặng tôi mấy cái hình dán nhỏ nhỏ xinh xinh nữa chứ. Vì tôi là người nước ngoài nên cô tỏ ra rất thân thiện. 

Qua cua co ban nuoc
Quà tặng của cô bán nước

Chè và trà ở Cao Hùng

Ngoài cô bán nước dễ thương kia tôi còn gặp cô nhân viên khách sạn cứ chào tôi suốt ngày! Gặp tôi là cô ấy chào, còn nhiều lần hơn cả mấy nơi ở Nhật nữa. Lúc đến check-in còn hỏi tới hỏi lui xem còn ai đến nữa không. Vì tôi đi một mình!

Tôi còn gặp một chú điều phối ở trạm xe buýt rất là nhiệt tình. Trong khi loay hoay tìm cho đúng xe buýt đi làng cổ Kì Sơn, chú biết ngay tôi là người nước ngoài và theo hỏi bằng được tôi đi đâu, sau đó chỉ tôi lên đúng chuyến xe buýt đi làng cổ.

Tình cảm dành cho Nhật Bản

Tôi còn cảm nhận một tình cảm vô cùng đặc biệt mà người Đài Loan dành cho Nhật Bản. Đương nhiên tôi đã nghe nói nhiều lần, nhưng khi đến đây và tự mình cảm nhận, tự nhiên tôi cũng thấy cảm động dù mình chẳng phải người Nhật.

  • Ở ga tàu tốc hành Zuoying, tôi ăn mì bò ở một tiệm ăn trong ga. Ông chủ là một người rất yêu Nhật Bản. Bắt chuyện với tôi và hỏi tôi có phải người Nhật không. Ông còn nói được tiếng Nhật và bảo hầu như năm nào cũng đi chơi Nhật Bản. Ông còn mời tôi nếu có thời gian ghé lại quán lần nữa để dùng bữa và nói chuyện về Nhật Bản.
  • Khi tôi đi làng cổ Kì Sơn, lúc quay về thành phố lại gặp một bác hướng dẫn ở bến xe bus, cũng tưởng nhầm tôi là người Nhật. Ông cũng chỉ thật chi tiết cho tôi chuyến xe buýt nào quay về thành phố.
  • Tôi ghé Cửu Phần vào một ngày mưa bão, len vào mấy con đường nhỏ để tham quan và có ghé lại một tiệm bán trang sức. Vì tôi nghe trong quán đang mở nhạc Nhật. Cô chủ rất là thân thiện, vô cùng yêu Nhật Bản, mở nhạc Nhật suốt ngày và bảo tôi rằng chỉ bán hàng “Made in Korea” chứ không có hàng Trung Quốc. Cô còn giảm giá cho tôi, chỉ đường cho tôi đến quán trà nổi tiếng ở đó nữa. 

KẾT

Du lịch Đài Loan là một chuyến đi đáng nhớ. Tôi đã không hiểu tại sao người ta cứ nhầm tôi là người Nhật, dù ở Nhật người Nhật sẽ nhận ra ngay tôi là người nước ngoài. Có chăng thì thỉnh thoảng vài người hỏi tôi có phải “con lai Nhật Bản”? Vậy mà tôi lại trở thành người Nhật ở nước ngoài. Thật là thú vị!

Ấn tượng lớn nhất còn lại trong tôi vẫn là những cơn mưa dai dẳng và gió lạnh tê người. Nhưng tôi vẫn đi chơi, vẫn lang thang khám phá. Ừ thì “dân chơi không sợ mưa rơi” nhưng thú thật tôi vẫn thích những ngày nắng đẹp hơn!

-Misaki-

Osaka. Cho một ngày tưởng nhớ vu vơ

Mùa đông 2020

Apr 2020

Subscribe
Notify of
guest

0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
Copyright © 2024 Misaki Nguyen, All Rights Reserved

Copyright | About | Contact

0
Would love your thoughts, please comment.x
()
x